Câu chuyện về sản phụ quỳ lạy xin sinh mổ xảy ra tại khoa sản tầng 5 của Bệnh viện Số 1 thành phố Du Lâm, tỉnh Thiểm Tây (Trung Quốc). Một thai phụ trẻ – Mã Nhung Nhung, 26 tuổi, sau nhiều giờ đau đớn và hai lần sản phụ quỳ lạy xin sinh mổ, đã leo lên cửa sổ bệnh viện và gieo mình xuống dưới, chấm dứt cuộc đời trong sự tuyệt vọng tột cùng.
Thai nhi trong bụng cũng không thể giữ lại. Bi kịch này lập tức lan truyền khắp Trung Quốc, khiến dư luận rúng động và phẫn nộ. Nỗi đau ấy không chỉ nằm ở khoảnh khắc cuối cùng, mà còn được tạo nên từ một quãng thời gian dài bị kiểm soát, áp đặt và sự vô cảm đến lạnh người.
Xem thêm vụ việc rúng động: Mẹ ném con 1 tuổi xuống giếng cho bớt áp lực
Bị mẹ chồng kiểm soát từ bữa ăn đến hơi thở
Mã Nhung Nhung kết hôn với Diêm Tráng Tráng, hơn cô một tuổi. Người ngoài nhìn vào nghĩ cô gặp được người chồng hiền lành, tính tình tử tế. Và vì là con một trong gia đình, Nhung Nhung từng tin rằng cuộc sống sau khi cưới sẽ hạnh phúc, được yêu thương như khi ở nhà mẹ đẻ.
Nhưng thực tế là một hành trình chìm trong áp lực và kiểm soát, mà đầu tàu là mẹ chồng.

Từ ngày về làm dâu, mẹ chồng can thiệp vào từng việc nhỏ, từ thói quen sinh hoạt đến cả cách ăn uống. Nhung Nhung vốn không thích bí đỏ, nhưng bà bắt cô phải ăn liên tục với lý do: “Ăn cho cháu tôi chứ không phải cho cô.” Cô gái trẻ chỉ biết nhẫn nhịn. Mỗi lần cô than phiền, bà lại lạnh lùng đáp:
“Chừng nào cháu tôi chưa ra đời thì cô còn phải ăn như thế.”
Điều đau xót hơn là chồng cô hoàn toàn không đứng về phía vợ. Mỗi khi cô muốn giãi bày, anh chỉ buông một câu: “Đó là mẹ tôi, cô phải nghe.”
Nhung Nhung muốn sinh con muộn vài năm để chuẩn bị tâm lý. Nhưng chỉ sau một cuộc gọi từ bố mẹ chồng, chồng cô đổi ý và bắt cô mang thai ngay. Mang thai rồi, áp lực càng nặng nề hơn. Mẹ chồng liên tục đến nhà giám sát từng ly từng tí, áp đặt lịch dưỡng thai nghiêm ngặt. Nhung Nhung dần sống trong bế tắc, không có tiếng nói, không có quyền lựa chọn, không có nơi nương tựa.
Xem thêm các tin tức hữu ích tại Fanpage Tin nóng hổi và hóng biến nhanh tại Tin trong ngõ
Hai lần quỳ gối xin sinh mổ nhưng bị từ chối
Ngày sinh, Nhung Nhung đau đớn tột cùng. Nhiều giờ trôi qua, cô không có dấu hiệu chuyển dạ, bác sĩ đề nghị mổ lấy thai để đảm bảo an toàn.
Bản thân Nhung Nhung cũng biết cơ thể mình đã chịu đến giới hạn. Cô cố gắng rời phòng sinh, khập khiễng tìm chồng và quỳ xuống cầu xin: “Em đau lắm rồi… xin anh ký cho em mổ.”
Diêm Tráng Tráng khi đó do dự đôi chút, nhưng ngay khi mẹ anh phản đối, anh lập tức im lặng, không dám ký bất kỳ giấy tờ nào.
Camera bệnh viện ghi lại cảnh Nhung Nhung quỳ lần thứ hai, nước mắt chảy xuống sàn bệnh viện, nấc lên trong đau đớn. Cô hy vọng gia đình sẽ nghĩ lại, sẽ đặt mạng sống của mẹ con cô lên hàng đầu.
Nhưng đáp lại cô là sự vô cảm lạnh buốt. Mẹ chồng cô thẳng thừng nói: “Cháu trai đầu tiên của tôi chỉ có thể sinh tự nhiên.”
Không một ai đứng về phía cô. Không chồng. Không mẹ chồng. Không gia đình nhà chồng.

Khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng
Sau nhiều giờ vật vã, Nhung Nhung xin vào nhà vệ sinh để “nghỉ một lát”. Nhưng đó là khoảnh khắc cô đưa ra quyết định cuối cùng của đời mình.cÍt phút sau, tiếng hét vang lên dưới sân bệnh viện: “Có người nhảy lầu!”
Cửa sổ phòng vệ sinh tầng 5 đang mở tung. Và ở dưới, Mã Nhung Nhung đã nằm bất động, kết thúc cuộc đời trong tư thế đau thương nhất của một người mẹ.
Cảnh sát xác nhận đây là vụ tự tử, không liên quan bệnh lý tâm thần.
Bệnh viện cho biết họ đã đề nghị mổ nhưng không thể ép gia đình ký giấy.
Toàn bộ mạng sống của hai mẹ con phụ thuộc vào một chữ ký… nhưng chữ ký ấy không bao giờ được đặt xuống.
Thái độ lạnh lùng của gia đình chồng khiến dư luận bùng nổ phẫn nộ
Điều khiến cộng đồng mạng phẫn nộ hơn nữa là phản ứng của chồng và gia đình chồng sau bi kịch.
Diêm Tráng Tráng nói rằng mình “đã đồng ý miệng”, nhưng thực tế không ký bất kỳ giấy tờ nào.
Ngay khi vợ qua đời, gia đình chồng lập tức tập trung vào chuyện đền bù và đổ lỗi cho bệnh viện, né tránh mọi trách nhiệm.
Nhiều cư dân mạng bức xúc viết: “Chỉ ai từng đau đẻ mới hiểu cô ấy đã tuyệt vọng đến mức nào.”
“Cô ấy không nhảy lầu vì yếu đuối, mà vì không còn đường nào khác để kêu cứu.”
Bi kịch của Mã Nhung Nhung nhanh chóng trở thành biểu tượng cho nỗi cô độc của phụ nữ khi sinh nở – khi chính người thân lại là những người đẩy họ vào đường cùng.

Hồ sơ bệnh án và những mâu thuẫn bị phơi bày
Chồng thai phụ khai rằng bác sĩ bảo không cần thiết phải mổ. Nhưng hồ sơ bệnh án lại chỉ ra điều ngược lại.
Ba bản ghi chép y tế – hai bản của y tá Trương Phàm và một bản của điều dưỡng Lưu Lệ – đều ghi rõ: Gia đình từ chối mổ.
Thời điểm Nhung Nhung leo lên cửa sổ, điều dưỡng Lưu Lệ vừa bước vào phòng và cố chạy lại kéo, nhưng chỉ kịp nắm được góc váy của cô. Hình ảnh ấy ám ảnh Lưu Lệ suốt nhiều năm.
Dù vậy, sau khi sự việc gây bão dư luận, Lưu Lệ bị cách chức và sa thải, trong khi những người liên quan khác chỉ bị cảnh cáo nhẹ. Nhiều người cho rằng bệnh viện muốn tìm “vật tế thần” để xoa dịu công luận.
Bệnh viện hứa khi cô nghỉ việc sẽ hỗ trợ cô chuyển sang một phòng khám khác. Nhưng khi Lưu Lệ chính thức bị sa thải, bệnh viện lập tức phủi bỏ lời hứa. Quyết không chịu bất công, Lưu Lệ kiện bệnh viện.
Tháng 3/2019, tòa tuyên cô thắng kiện, yêu cầu bệnh viện nhận lại và xử lý công bằng. Thế nhưng đến tận năm 2020, cô vẫn chưa được bố trí đi làm trở lại.

Không ai bị xử lý – không ai chịu trách nhiệm
Vụ việc khiến cả Trung Quốc phẫn nộ, nhưng suốt nhiều năm sau, không một cá nhân hay đơn vị nào phải chịu trách nhiệm về cái chết của Mã Nhung Nhung.
Không mẹ chồng.
Không người chồng bỏ mặc vợ.
Không bệnh viện.
Chỉ còn lại nỗi đau kéo dài, cùng sự bất công khiến dư luận nghẹn lại.
Một lời cảnh tỉnh đau đớn về quyền được lựa chọn của phụ nữ
Bi kịch của thai phụ Mã Nhung Nhung không chỉ là câu chuyện về một ca sinh nở thất bại.
Đó là lời cảnh tỉnh về:
-
định kiến cổ hủ “phải sinh thường”,
-
quyền tự quyết bị tước đoạt,
-
sự vô cảm của chính những người thân ruột thịt,
-
và sự cô độc của phụ nữ trong khoảnh khắc cần được bảo vệ nhất.
Đó là cái chết không đáng có, một bi kịch bắt nguồn từ sự im lặng chết người của người chồng và sự áp đặt lạnh lùng của gia đình chồng.
Và cho đến ngày hôm nay, câu chuyện ấy vẫn được nhắc lại như một nỗi đau không bao giờ lành.

